Hoa Sĩ bất đắc dĩ
Thi sĩ cà tàng
Văn hóa hoc tới cao đẳng (cẳng đau ở nhà luôn )
Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012
Dấu xưa xe ngựa
Thăng Long hoài cổ
Tạo hóa gây chi cuộc hí trường
Đến nay thấm thoắt mấy tinh sương
Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo,
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương,
Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,
Nước còn cau mặt với tang thương.
Ngàn năm gương cũ soi kim cổ.
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường
Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo
Những chú ngựa thồ của 1 thời vang lóc cóc ,rổn rang của
tiếng lục lạc
Đã từ từ mất đi ,không còn sau năm 75
Ngựa thồ cũng là 1 phuơng tiện chuyên chở cho những nguời dân nghèo
Buôn thúng bán bưng
Một thủa của .Sài Gòn,
Sài Gòn 1 thành phố phồn hoa
Song không phải thế mà thiếu đi những lãng mạn ,những trữ tình
Từ những chiếc lam chuyên chở mang những đất đỏ bùn lầy mang
những cây xanh hoa quả từ Thủ dầu một – Bình Duơng đến thành phố
Buổi sáng tinh suơng cắp sách đến truờng leo lên chiếc xe lam ,qua những hàng cây ,Qua tiếng lá me rì rào ,văng vẳng bên tai những chú chim goi đàn
tiếng gọi ơi ới của các tà áo trắng ,hớt ha hớt hãi sợ nhỡ chuyến ,rồi rón rén khép nép tìm chỗ ngồi .
Tuổi học trò lúc ấy thật dễ thuơng ,hồn nhiên và trinh tuyền
Sài Gòn đó,xe lam ,chân ngựa thồ những tà áo trắng chỉ còn là những kỷ niệm
đã phai mầu theo thời gian ,những gam mầu không đủ sắc ,
những bản nhạc vô hồn
thành phố vẫn còn đó
Vẫn ngã tư đèn xanh đèn đỏ ,tấp nập ,dập dìu tài tử giai nhân
Có khác chăng ! Hiện đại hơn một tí – văn minh hơn tí
Học trò bây giờ không còn phải viết thư tay không gấp lá thư thành tầu bay giấy
để mà che nỗi nguợng ngùng
Nữ sinh bây giờ cũng thiếu cả những e ấp ,không còn nụ cuời ngiêng
qua vành nón . Đia danh có đổi tên song
duờng như Sài Gòn vẫn là tiếng gọi
trên đầu môi Chót luỡi
Quả chẳng khác gì Nữ Thi sĩ BHTQ sống duới triều Nguyễn qua bao thăng trầm
của sự thế ,của vật đổi sao dời
Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nuớc còn cau mặt với tang thuơng
Bể dâu của dòng đời , đã cuốn trôi tất cả , đời nguời như những đám rêu xanh
,lục bình giạt bốn phuơng
Tình cờ đoc lại bài thơ này ,1 chút xúc cảm dâng trào
Thăng Long Của Bà Huyện – Sài Gòn yêu dấu của tôi
Tất cả theo nắng mưa làm khô khốc , ẩm nhoè thành phố
Mây vẫn đua nhau trôi về viễn xứ
Tình một thời vẫn ngàn năm tư lự
Mắt biếc em đâu cho mây xám giăng đầy
Anh vẫn tìm em sao hoài không gặp
Nụ cuời hôm qua ,giờ xa hơn nửa
Để thơ buồn thuơng nhớ đêm nay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét