Thơ ta
Thơ ta nhiều gió mưa giông
Bốn mùa có đủ gió đông lọt lòng
Ngủ đi một cánh phuợng hồng
Ta nghìn thu đợi duyên nồng kiếp mai
=
Hoài niệm
Nắng không riêng chỗ ta ngồi
Mưa thì trôi nổi khắp trời mưa bay
Con tằm ôm kén dại khờ
Níu không chặc níu đôi bờ nhớ nhung
..
Vẫn là áo trắng khôn cùng
Là non nuớc cũ là vòng xe lăn
Hè sang Phuợng đỏ từng hàng
Miên man mơ tỉnh lạc lòng giao thoa
..
Ơ kìa - áo luạ em bay
Bừng con mắt đỏ lai nhầm ầu ơi
Hiên khuya chỉ tiếng mưa rơi
Tiếng con dế gáy lả lơi qua rồi
Đem cọ bút với giấy bồi
Phác tranh mầu sắc vẽ trời nắng xưa
..
Tơ vàng lóng lánh đong đưa
Tự nguyên thủy
Xa rồi một bóng diều bay
Mây buồn rũ xuống mặt mày trần gian
Bỗng dưng tuởng đến hạ vàng
Bỗng dưng lại nhớ ngập ngừng bàn chân
Chừ còn huơng sắc trong tâm
Hồn hoa cỏ ngậm bâng khuâng tiếc vời
Xuân qua thu đến tiết trời
Loài chim cánh mỏi biết đời về đâu
Cơ trần tạo mấy bể dâu
Tự nhìn nguyên thủy vạn sầu thiên thu
..
Quê xa ,đất lạc - suơng mù
MƠ
Vay nàng gió muơn nàng mưa
Pha vào vần nhớ đủ vừa mộng chưa
Đêm trăng khát vọngmiền xưa
Nghiêng ngiêng cánh buớm
đong đưa qua miền
Xiêu xiêu ngã mộng theo chiều
Dấu chân ngày cũ
áng huyền tóc mây
Mát hồn gáy trăng phô bầy
Ngực đồi kín búp
tơ lòng lâng lâng
Mơ theo từng buớc bâng khuâng
Nuơng nhờ làn gió
hồn xuân trở mình
một mai mai nữa dáng hình
còn vuơng con mộng
tự tình ý thơ
..
Muợn mưa ,muơn gió mà mơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét